Lâu lắm rồi không viết. Những ngày tháng dễ thở làm ta chỉ chăm chú vào hưởng thụ, không quan tâm tới việc cần san sẻ tâm sự với người khác, đến lúc mệt mỏi không có ai bên cạnh, lại lôi bút giấy ra viết cho mình vài dòng, tự an ủi bản thân. Đi qua một nửa đời người, vẫn thấy mình dại dột và ngây thơ với đời quá, sợ phải đối mặt với tất cả mọi thứ. Chỉ muốn về nhà, nhào vào lòng mẹ mà bình yên ở đó. Nhưng mẹ thì già rồi, không thể để mẹ phải mãi lo lắng cho những đứa con lớn xác được.
Thời tiết dạo này oi bức, về phòng trọ thì như cái hầm, ở công ty điều hòa mát, nhưng nhìn mặt sếp thì chán phát ốm. Không biết phải làm gì dù công việc vẫn ứ đọng ở đó. Chung quy cũng tại mình không được cố gắng nhiều lắm, nước đến chân mới bắt đầu lo, nước chưa tới vẫn nằm ềnh ra đó.
Hôm qua nhận được điện thoại mời cưới của thằng bạn, lại 1 đứa ra đi vì bị gái lừa. Sao cái thân mềnh bị gì mà không lừa nổi ai nhỉ, nhìn xuống thấy mình cũng hơn nhiều đứa cơ mà
Nóng bức vầy đi ăn cỗ thì ăn làm sao hả trời???
Quãng thời gian 3 tháng không gặp, thực ra vẫn chưa phải là dài, tuy vẫn nhớ người da diết nhưng nếu cố gắng kiên trì, đừng bấm send tin nhắn cho người thì khả năng thành công kết thúc mối vọng tưởng của mình lần này là rất cao. Biết rõ người chỉ coi ta như thứ đồ chơi dự phòng, nhưng người cứ gọi là ta lao đến ngay, không cần não phải nghĩ. Người à, quên em đi thì tốt biết mấy, em chỉ là món đồ chơi cũ kỹ, sao cứ dằn vặt em hoài làm chi? Tội nghiệp.
Cố gắng lên nào, phía trước vẫn còn đường.