Mùa Đông & Café Đá
Em hờ hững lắm cơn mưa
Ca fê đắng ru ngậm ngùi chiều tỉnh lẻ
Viên đá trong veo, vắt hồn muôn rẽ
Chậm rãi nhấp môi, tê cứng nụ cười.
Mùa đông và café đá …
Ai đó chợt cười , em bỗng ngây ngô
“Lạ kinh rứa, mùa đông mà răng đá
Có hay không một nỗi niềm riêng?"
Em cười má lúm chữ duyên
“Biết là rứa nhưng quen rồi chị ạh
Ở xứ người mùa đông rồi mùa hạ
Chưa mùa nào... em đếm được thời gian"
Mùa đông và càfê đá...
Nhấp môi thôi cũng đủ nhớ suốt đời
Góc quán bây giờ kỷ niệm một thời
Thơ dại lắm biết chi đâu hò hẹn…?
Hai đứa gặp nhau, ngại ngùng e thẹn
Im lặng nhìn..im lặng... nuốt thời gian.
Mùa đông - Phố núi – Đá đen
Giọt nhớ giọt buồn ngồi nghe mưa hát
Mai em đi cũng buồn từng nốt nhạc
Café đục ngầu, viên đá dần tan.
Gió, 2009